Chúng Ta Chưa Từng Quên Nhau, Chỉ Là Nguôi Đi Những Nỗi Nhớ

Em viết để trải lòng. Em viết để ghi lại những cảm xúc nguyên vẹn của tuổi trẻ vì em biết mọi điều trong em đang già nua đi từng ngày, con người ta dễ đánh mất mình của ngày xưa trong đám đông người xa lạ kia và cả những mối quan hệ mới chằng chịt của cuộc sống.

Có những con người lướt qua em như một cơn gió, nhưng cũngcó người neo lại vững chắc trong lòng em. Nhưng anh là cơn gió nhẹ chạm vào cuộc sống của em, nhưng dư âm của nó sẽ còn miệt mài, dai dẳng trong tâm thức em.


Chớp


Trong một tia chớp lóe của số phận, em cứ ngỡ đời chỉ có một màu xanh biếc và tình ái là thứ cây không tàn héo bao giờ. Những ảo giác đó, lặp đi lặp lại nhiều lần, những tia chớp số phận thường xuyên lóe lên, không đêm nào là đêm tối mịt mờ, thế là tập hợp những lần lóe chớp ấy làm nên cuộc sống của em. Làm nên những cuộc hẹn ngắn dài của em và anh, dần dần cũng kịp nhớ mặt nhau, kịp biết nhau để gật đầu chào. Anh bước vào đời em- chính xác hơn là em dung nạp hình ảnh một chàng trai thích đọc sách vào trí nhớ em một cách nhẹ nhàng và tự nhiên nhất.  Không hiểu sao em lại bị anh cuốn hút bởi những điều tưởng như nhỏ nhặt nhưng lại chiếm một vị trí không hề nhỏ trong lòng em. Em cũng chẳng biết từ bao giờ em có thói quen theo dõi anh- một cách đều đặn. Lặng lẽ mỉm cười vì anh vẫn an yên. :)


Người ta bảo em có sở thích yêu đơn phương, khác hẳn với tính cách ồn ào của em. Ừ thì có sao đâu, đôi khi được yêu thương người khác vô điều kiện là một diễm phúc, để em biết rằng, trái tim em vẫn đập, vẫn cho đi từng ngày và không bị hao mòn sau những nỗi đau của người trước. Em an nhiên, ngoan ngoãn chấp nhận trong tình cảm đơn phương với anh dù có được đền đáp hay không…


Cho đến một ngày… Em chợt nhận ra, trong cái thế giới bình thường này, vẫn có những điều bất thường. Thì ra, anh cũng có xíu xiu cảm tình với một đứa dở dở ương ương như em. Nhưng cũng chính thời điểm ấy lại mở ra trong đầu óc non nớt của em biết bao nhiêu là suy nghĩ. Vui mừng.Lo sợ. Và… cả tự ti. Vui mừng vì tình cảm bấy lâu nay của em cũng được đền đáp dù nó không được đong đầy. Sợ vì yêu thương mong manh quá, biết đâu sau này sẽ có một đôi mắt long lanh hơn em, khi ấy mọi ánh nhìn sẽ không còn dồn về phía em nữa. Em không xinh đẹp, không lung linh như bao cô gái khác nên sợ anh sẽ bỏ bê cuộc tình dài. Em vô lo, em ương bướng, em mơ mộng, em sợ mình sẽ làm anh buồn vì những suy nghĩ trẻ con của em mất.


Thế rồi, em và anh cứ xa cách. Nhưng nếu có cơ hội, em vẫn muốn là anh, là em của ngày hôm qua, của những ngày dù chỉ dăm ba câu hỏi han, vừa xa, vừa gần…




Tình yêu đẹp. Nó vốn rất đẹp dù cho nó không xuất phát từ hai phía đi chăng nữa. Vì nó đẹp nên em không muốn nó vô tình biến mình thành một kẻ ích kỷ khi thương anh. Vì thế em vẫn muốn cảm giác thích anh, ngắm nghía những nụ cười của anh. Em sẽ không bao giờ quên cái cảm giác đắn đo, tim cứ xập xình rộn ràng khi gửi từng tin nhắn cho anh rồi hồi hộp đến nỗi không dám mở đọc tin hồi âm. Em thích cảm giác anh len lỏi vào cả trong giấc mơ của em, để khi sáng mai thức dậy, em chỉ có một điều ước nho nhỏ: Ước gì anh là cái trần nhà, để mỗi sáng mở mắt, em đều có thể nhìn thấy nụ cười của anh. :’’)


Em nợ anh những câu nói thiệt tình tứ. Em cũng chẳng mong anh sẽ đọc được những dòng này của em và cũng không mong nhận được gì từ anh. Em cũng chắc chắn một điều rằng, anh sẽ không nghĩ em dành cho anh một tình cảm đặc biệt như vậy, vì em- một đứa sống nội tâm và trong em là cả một thế giới. Nhưng em vẫn muốn lưu giữ lại những cảm xúc này, cho riêng em. Xin giữ lại chút hương yêu, dù ngoài kia bao nhiêu sóng cuồng, bao nhiêu khắc nghiệt, để sau này khi tâm hồn em có bị vẩn đục, em vẫn cảm thấy vui khi còn trẻ, con tim em chưa bao giờ ngừng yêu thương, dù đôi khi em vẫn muốn trái đất này hình vuông để tình cảm của em có thể được giấu trong những góc cạnh. :)


 Cảm ơn anh vì đã chạm vào cuộc sống của em, cho em những niềm vui nho nhỏ hằng ngày. Em sẽ luôn trân trọng anh và những khoảnh khắc mình đã có. Đặc biệt, em sẽ giữ mãi hình ảnh anh- trong tưởng tượng của em- một người đàn ông đang miệt mài cặm cụi, nhẹ nhàng lật từng cuốn sách và nghiền ngẫm nó.
Cuối cùng, Em vẫn luôn mong anh được bình an và hạnh phúc. :)


Thương. :)


BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
Nói Tôi Nghe Đi, Đâu Là Chốn bình Yên Trong Lòng Bạn? 







Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tôi đã tự trang trải cuộc sống giảng đường bằng nghề gia sư…

Chia Tay Mùa Hạ, Mưa Bay Trên Tà Áo Ai Về?

5 TIÊU CHÍ ĐỂ TRỞ THÀNH GIA SƯ GIỎI