Chia Tay Mùa Hạ, Mưa Bay Trên Tà Áo Ai Về?
Dẫu cuộc sống có đổi thay, tôi vẫn yêu những cánh hoa phượng, màu hoa rực rỡ trong nắng và hoa của một thời tôi đã yêu.
Trời Sài Gòn nắng nhẹ...
Lang thang một vòng facebook, thấy tụi nhỏ đăng nhiều status sướt mướt, nhiều tấm hình mang đầy kỉ niệm, làm tôi cũng bồi hồi theo tụi nó. Tôi nhớ như in cái khoảng thời gian mà trong lòng chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc: buồn, vui, hối hả...và cả tiếc nuối...
Nhanh quá! mới đây mà đã bốn năm rồi, mọi thứ như mới ngày hôm qua vậy, cứ tưởng như sáng nay mới ghi vài dòng lưu bút cho con nhỏ bạn, thế mà nó sắp bước ra một ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Một thước phim mang tên tuổi học trò được thời gian phủ một lớp bụi mờ, nay được những tiếng ve râm ran đánh thức một bầu trời kỉ niệm ướt át thời học sinh của tôi, những chú ve không ngừng gõ nhịp lòng khiến cảm xúc cứ chảy trào đến choáng ngợp tâm hồn với những đường nét rõ ràng nhất... Khi tiết trời chỉ mới ngập ngừng vào hạ, tôi đã từng bật lên tiếng nấc khi phải nghĩ tới ngày chia tay tụi nó. Tôi không phải là dị nhân hay nhân vật siêu phàm nào đấy, nên có mít ướt là một điều dễ hiểu với một đứa nhạy cảm như tôi. Vậy mà thoắt cái, những cô cậu học trò năm nào cũng sắp ra trường rồi.
Thật đáng trân trọng những thứ đã cuộn tròn và lùi lại thành quá khứ... những tình bạn đẹp, tình thầy trò thiêng liêng, và cả tình yêu ngây ngô tuổi học trò nữa... chẳng hối tiếc về điều gì vì tôi đã có cả ba thứ tình cảm tốt đẹp ấy... nó được tôi gói ghém cẩn thẩn và cất giữ trong một góc nhỏ trái tim của mình.
Xuân qua, hạ tới.. đó là quy luật tất yếu của tạo hóa... Cũng như cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn, ta mới biết trân trọng, ấp ủ nó... Bất kể như thế nào, tôi thấy mình là một đứa thật sự may mắn.
Đối với tôi, tuổi 18 trôi qua thật nhẹ nhàng nhưng cũng rất sôi nổi. Giữ lại cho mình chút bốc đồng... Tôi cũng không quên giữ lại những giận hờn vu vơ, những xúc cảm mới mẻ đầu đời mà có lẽ sau này tôi khó có được nó lần thứ hai... Tôi chỉ khẽ cười khi nghĩ về mối tình học trò ba năm thuở ban đầu mới yêu của mình.. Đối với tôi, nó đẹp vẹn nguyên và tôi chẳng bao giờ muốn chắp vá:
Anh tuổi mười bảy…ta lớn từng ngày…
Một buổi sáng bỗng chốc thành thiếu nữ…
Ta đã yêu một tình yêu mới nở
Thuở ban đầu chúm chím những ngày thơ
Ta tắm mình trong hương vị lạ
Chút vụng về pha lẫn chút ngu ngơ.
ánh sao chiều sóng sánh một dòng thương
Như sợi tơ giăng mắc những tơ vương
Quyện chặt hồn ta một nỗi niềm chất chứa
Trái tim hồng thổn thức nhớ người thương.
Ta đã yêu bao lâu rồi anh nhỉ?
Dòng thời gian cứ trôi bền bỉ
Hoa phượng đỏ ngàn năm còn đỏ mãi
Như tình em vẫn nguyên xuân theo tháng năm dài……
Nhớ hoàng hôn đỏ tím vai ngày lữ thứ
Những vòng xe bon bon dù nắng hay mưa
Nép mình vào hơi thở anh gấp gáp
Như ru em vào giấc ngủ bình yên.
Yêu ánh mắt ai gửi tình trong gió
Làm má em ửng hồng rồi bõ ngõ
Gửi anh, tà áo dài thướt tha trong gió
Rót tai nhau lời thủ thỉ tiếng yêu đầu.
Yêu sao những buổi chiều tắt nắng
Tay trong tay sải bước trên lối mòn
Đượm dấu chân hai trái tim ấm nóng
Tiếng cười giòn… ôi sao mãi vang vọng….
Yêu làm sao gian hàng bánh tráng nhỏ
Ghé hàng bắp nức mùi khói nghi ngút
Ly trà sữa đong đầy tình trong gió
Làm căng phồng hai trái tim bé nhỏ….
Ta chỉ muốn chặn vòng quay của vũ trụ
Níu thời gian đoạt quyền tạo hóa
Ôm cho hết, riết cho chặt phút giây ấy
Để ta được nhảy múa trong điệu nhạc ngất ngây…
Khoảnh khắc ấy rồi cũng sẽ lùi xa
Ngự trị mãi trong ngõ ngách trái tim ta
Theo chuyến bay mang tên kỷ niệm
Lòng chuếnh choáng, tim đã đầy, đã no nê…
CÁC BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
Nói Tôi Nghe Đi, Đâu Là Chốn Bình Yên Trong Lòng Bạn?
Chúng Ta Chưa Từng Quên Nhau, Chỉ Là Vơi Đi Những Nỗi Nhớ
Trời Sài Gòn nắng nhẹ...
Lang thang một vòng facebook, thấy tụi nhỏ đăng nhiều status sướt mướt, nhiều tấm hình mang đầy kỉ niệm, làm tôi cũng bồi hồi theo tụi nó. Tôi nhớ như in cái khoảng thời gian mà trong lòng chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc: buồn, vui, hối hả...và cả tiếc nuối...
Nhanh quá! mới đây mà đã bốn năm rồi, mọi thứ như mới ngày hôm qua vậy, cứ tưởng như sáng nay mới ghi vài dòng lưu bút cho con nhỏ bạn, thế mà nó sắp bước ra một ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Một thước phim mang tên tuổi học trò được thời gian phủ một lớp bụi mờ, nay được những tiếng ve râm ran đánh thức một bầu trời kỉ niệm ướt át thời học sinh của tôi, những chú ve không ngừng gõ nhịp lòng khiến cảm xúc cứ chảy trào đến choáng ngợp tâm hồn với những đường nét rõ ràng nhất... Khi tiết trời chỉ mới ngập ngừng vào hạ, tôi đã từng bật lên tiếng nấc khi phải nghĩ tới ngày chia tay tụi nó. Tôi không phải là dị nhân hay nhân vật siêu phàm nào đấy, nên có mít ướt là một điều dễ hiểu với một đứa nhạy cảm như tôi. Vậy mà thoắt cái, những cô cậu học trò năm nào cũng sắp ra trường rồi.
Thật đáng trân trọng những thứ đã cuộn tròn và lùi lại thành quá khứ... những tình bạn đẹp, tình thầy trò thiêng liêng, và cả tình yêu ngây ngô tuổi học trò nữa... chẳng hối tiếc về điều gì vì tôi đã có cả ba thứ tình cảm tốt đẹp ấy... nó được tôi gói ghém cẩn thẩn và cất giữ trong một góc nhỏ trái tim của mình.
Xuân qua, hạ tới.. đó là quy luật tất yếu của tạo hóa... Cũng như cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn, ta mới biết trân trọng, ấp ủ nó... Bất kể như thế nào, tôi thấy mình là một đứa thật sự may mắn.
Đối với tôi, tuổi 18 trôi qua thật nhẹ nhàng nhưng cũng rất sôi nổi. Giữ lại cho mình chút bốc đồng... Tôi cũng không quên giữ lại những giận hờn vu vơ, những xúc cảm mới mẻ đầu đời mà có lẽ sau này tôi khó có được nó lần thứ hai... Tôi chỉ khẽ cười khi nghĩ về mối tình học trò ba năm thuở ban đầu mới yêu của mình.. Đối với tôi, nó đẹp vẹn nguyên và tôi chẳng bao giờ muốn chắp vá:
Anh tuổi mười bảy…ta lớn từng ngày…
Một buổi sáng bỗng chốc thành thiếu nữ…
Ta đã yêu một tình yêu mới nở
Thuở ban đầu chúm chím những ngày thơ
Ta tắm mình trong hương vị lạ
Chút vụng về pha lẫn chút ngu ngơ.
ánh sao chiều sóng sánh một dòng thương
Như sợi tơ giăng mắc những tơ vương
Quyện chặt hồn ta một nỗi niềm chất chứa
Trái tim hồng thổn thức nhớ người thương.
Ta đã yêu bao lâu rồi anh nhỉ?
Dòng thời gian cứ trôi bền bỉ
Hoa phượng đỏ ngàn năm còn đỏ mãi
Như tình em vẫn nguyên xuân theo tháng năm dài……
Nhớ hoàng hôn đỏ tím vai ngày lữ thứ
Những vòng xe bon bon dù nắng hay mưa
Nép mình vào hơi thở anh gấp gáp
Như ru em vào giấc ngủ bình yên.
Yêu ánh mắt ai gửi tình trong gió
Làm má em ửng hồng rồi bõ ngõ
Gửi anh, tà áo dài thướt tha trong gió
Rót tai nhau lời thủ thỉ tiếng yêu đầu.
Yêu sao những buổi chiều tắt nắng
Tay trong tay sải bước trên lối mòn
Đượm dấu chân hai trái tim ấm nóng
Tiếng cười giòn… ôi sao mãi vang vọng….
Yêu làm sao gian hàng bánh tráng nhỏ
Ghé hàng bắp nức mùi khói nghi ngút
Ly trà sữa đong đầy tình trong gió
Làm căng phồng hai trái tim bé nhỏ….
Ta chỉ muốn chặn vòng quay của vũ trụ
Níu thời gian đoạt quyền tạo hóa
Ôm cho hết, riết cho chặt phút giây ấy
Để ta được nhảy múa trong điệu nhạc ngất ngây…
Khoảnh khắc ấy rồi cũng sẽ lùi xa
Ngự trị mãi trong ngõ ngách trái tim ta
Theo chuyến bay mang tên kỷ niệm
Lòng chuếnh choáng, tim đã đầy, đã no nê…
CÁC BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
Nói Tôi Nghe Đi, Đâu Là Chốn Bình Yên Trong Lòng Bạn?
Chúng Ta Chưa Từng Quên Nhau, Chỉ Là Vơi Đi Những Nỗi Nhớ
Nhận xét
Đăng nhận xét