Nói Tôi Nghe Đi, Đâu Là Chốn Bình Yên Trong Lòng Bạn?


Phan Rang nuôi tôi bằng những ngày chủ nhật đầy nắng và gió.Trong thứ ánh sáng lễnh loãng ấy là dải mây thanh thoát vuốt ve hừng đông. Dù có bụi bặm, hay là nhếch nhác hơn nữa, hoặc là tinh tươm dần lên, thì tình yêu của tôi dành cho nó vẫn bàng bạc một màu sương mộng mị như thế.





Yên lặng và dịu dàng… Nồng nàn và thơm tho…như nó vốn có vậy.
Là con dân hớp từng ngụm không khí tại vùng đất khô cằn nàyngót một phần năm thế kỷ, tôi dành một tình yêu đặc biệt cho Phan Rang, nơi tôi được lớn lên không chút khắc kỷ, lề luật hay quản chế. Nơi tuổi thơ tôi được sống những ngày “gà trống nuôi con “ của Ba mỗi khi Mẹ đi xa. Vào mỗi buổi sáng, Ba lại đều đặn châm từng điếu thuốc nghi ngút khói với những bản tình ca bất hủ nhẹ nhàng . Cho tới tận bây giờ, mỗi khi tình cờ nghe lại, tôi đều bất giác nhớ về tuổi thơ có Ba – tuổi thơ ngây dại không hiểu được gánh nặng cơm áo gạo tiền đang đè nặng lên vai Mẹ tôi, để rồi trong buổi tối đầy tiếng ếch kêu ồm ộp, những tán cây xô vào nhau liên hồi như bóng ma chập chờn ấy, tôi thấy bóng Ba xiêu vẹo chở Mẹ tôi hướng về phía xa lộ… Trong vạt sáng hiếm hoi, tôi bật lên tiếng nấc. Thế rồi nỗi buồn cứ dai dẳng bám víu khi nhớ Mẹ nhưng rồi lại không dám khóc thành tiếng. Tôi biết, Ba còn buồn hơn tôi. Và sau đó là chuỗi ngày khó khăn cứ mảy may đến với cuộc sống cha con chúng tôi. Nhưng nhờ nó, tôi dần lớn khôn.

Thế đấy, quê hương dạy tôi cách yêu thương, sống mạnh mẽ, biết cách tự tạo niềm vui cho mình.
Phan Rang cũng là những tháng ngày mông muội, xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn để cùng đám bạn vi vu, í ới trên khắp nẻo đường, cùng chộn rộn sẻ chia những vị đắng, chát, ngọt, bùi của cóc, ổi, xoài mà không chút tị hiềm.Nơi ấy gắn liền với những cánh đồng bất tận thơm từng nấc lòng cùng những đợt nhấp nhô nón lá, thi thoảng lồ lộ những gương mặt rạng rỡ và hiền lành dù lấm láp mồ hôi. Tôi nhớ hồi gia đình tôi còn làm ruộng, vào mùa gặt, tôi vẫn hay theo Mẹ tôi ra đồng đưa cơm cho Ba. Hình ảnh cánh đồng yên bình ấy cứ bám víu lấy tim tôi, làm tôi xông xênh,hài hòa hơn.
Thời gian chuyển dòng, con người ai rồi cũng lớn, nhưng một quê hương quá vãng trong tôi vẫn đẹp đến tàn bạo, đẹp đến từng ngõ ngách, xó xỉnh dù cho nó có bất toàn. Dù cuộc sống thành phố có xa hoa, có hấp dẫn cách mấy thì cái tâm, cái tình vẫn luôn hướng về mảnh đất luôn tắc tị con người ta, như sợi tơ giăng mắc không cách nào gỡ ra được. Khi tôi cảm thấy bế tắc với cuộc sống nơi phố thị, tôi vẫn luôn tự kê đơn cho chính mình một liều thuốc an ủi dịu dàng: Về quê. Chỉ có như thế, sự buồn chán, niềm cô độc, nỗi thống khổ vơi đi, tan đi, tâm sáng và bình yên hơn.
Tôi nhớ Phan Rang ngay cả khi tôi đứng giữa lòng của nó. Với tôi, Phan Rang là người tình trăm năm. Đâu đó trong cuốn “Tình yêu kéo dài ba năm” của nhà văn Pháp, có đoạn đại ý là: Nếu một ngày không gặp người yêu mà bạn thấy nhớ, thì bạn chưa yêu. Chỉ khi nào trong vòng tay nhau, nghĩ đến phút chia ly sắp tới mà lòng đã lo sợ, niềm nhớ đã đầy tràn thì mới là yêu. Tình yêu của tôi cũng thế, nó được làm bằng pha lê lấp lánh hào quang của nắng, là cơn gió thanh thoát mà tạo hóa lỡ tay hào phóng ban phát.
Ta có thể cảm thấy tù túng, ngột ngạt khó thở ở đâu không biết, nhưng quê hương vẫn luôn mở rộng vòng tay đón nhận kẻ sang người nghèo. Không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra. Đối với tôi, được sinh ra ở Phan Rang là một đặc ân. Đó là chốn bình yên duy nhất tôi tìm thấy, dù đôi khi chỉ là trong tưởng tượng. Một ngày đang đến, ngày nào đến rồi cũng lụi tàn, duy có quê hương và những mảnh ký ức êm đềm như ngọn gió mùa xuân ấy là còn đó dù bất khả vãn hồi.
Cuộc đời lạ lùng đến thế, đôi khi chỉ cần dăm đồng bạc lẻ cũng có thể mua được hạnh phúc, mua được tuổi thơ với kẹo kéo, cóc, ổi, xoài. Hãy thử cảm giác xa quê hương, xa mái nhà như người tình cần tách biệt để đo lòng người yêu. Bạn sẽ thấy nỗi nhớ da diết đến cồn cào và vui mừng cuống quýt mỗi khi được về.
Nếu quê hương không phải là chốn bình yên trong lòng bạn thì trong cuộc đời này sẽ chẳng có nơi nào bạn có thể cảm thấy bình yên.




CÁC BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
Chúng Ta Chưa Từng Quên Nhau, Chỉ Là Vơi Đi Những Nỗi Nhớ






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tôi đã tự trang trải cuộc sống giảng đường bằng nghề gia sư…

Chia Tay Mùa Hạ, Mưa Bay Trên Tà Áo Ai Về?

5 TIÊU CHÍ ĐỂ TRỞ THÀNH GIA SƯ GIỎI